1. Mấy bữa nay thời tiết Hà Nội ẩm ương, mưa ròng rã mấy ngày liền không dứt, con phố đi về nhà cô cũng ngập lụt, mỗi lần đi qua phải xắn quần tới tận bắp mà lội. Sớm nay, có dấu hiệu ngừng mưa, nhưng bầu trời vẫn âm u xám xịt như bị ai đó rải lên một lớp tro. Thêm cái luồng khí lạnh mới tràn về, cô lội nước mà run cầm cập hai răng cứ va đập vào nhau liên tục. Cố sải bước chân thật dài đi mau cho hết con phố, giải thoát bản thân khỏi cái sự hành hạ khắc nghiệt. Bỗng, chiếc xe đạp chật bánh nảy hẳn lên, tay lái cô xiêu vẹo lảo đảo, rồi đổ rầm luôn xuống rãnh nước bẩn một màu đen ngòm. Vi lật bật chống tay đứng dậy, chạy lại chỗ chiếc xe đạp lấy chân sút một cái vào hộp xích, gắt lên một câu giận dữ: “Vô tích sự!”. Vi sút mạnh quá làm bật luôn cả móng, máu từ đầu ngón chân cứ thế chảy ra, cô ngồi sụp xuống lấy khăn tay trong ba lô băng lại chỗ vết thương. Bộ quần áo tinh tươm trên người cô hoen ố, nhuốm lên một màu đen sì. Trông đến là đáng thương.
Huy đứng trên ban công quán Cà phê nhìn cô chăm chú, một cô gái không quá xinh nhưng hai bên má có núm đồng tiền sâu hoắm trông thật duyên, khuôn mặt đang đỏ gay chắc vì vết thương đau quá. Thấy cô đang chật vật kéo lê chiếc xe lên đường mà không tiếp tục đạp nữa, Huy đi từ trên gác xuống tiến gần về phía đó:
– Tớ giúp được không?
Vi đang ngồi xổm dòm chiếc xe đạp thì nghe thấy tiếng nói ngay trên đầu, ngửa cổ lên, Vi thấy một tên con trai cười tươi rói, tỏa nắng xua tan cả tiết trời âm u, ló chiếc răng khểnh duyên duyên. Tim cô đập như trống dồn, tự nhiên trở nên lúng túng. Lần đầu tiên, có một tên con trai chủ động bắt chuyện cô như thế. Vi ngập ngừng đôi phút, đắn đo muốn nói ra câu nào đó dễ nghe chút. Nhưng cái giọng nói vừa phát ra như không phải của cô vậy.
– Tôi tự biết mang ra tiệm!
Huy lắc đầu rồi cười cười, cậu lại gần chiếc xe rồi cũng ngồi xổm xuống đối diện với cô. Chép miệng:
– Tuột xích thôi, để tớ sửa cho.
Đầu cô vẫn tê giật vì cái kiểu cục mịch vừa xong. Cũng chả biết nên làm gì, ngoài việc ngồi im và ngắm sự nhiệt tình của Huy. Cậu loay hoay dùng tua vít lấy trong quán Cà phê, dùng tay quay mấy vòng bàn đạp, thấy có vẻ đã ổn, cậu phủi tay đứng dậy.
– Ổn cả rồi đấy! Cậu đi thử xem?
Vi đứng dậy định đi tới đỡ chiếc xe đạp thì cơn đau từ chân giội lên, mặt cô nhăn lại vì cơn đau ập tới, hàm răng cắn chặt lên môi hằn lại vết răng nhưng vẫn ngoan cố mà nén chịu, đứng trước Huy rồi lí nhí trong miệng:
– Cảm ơn!
Huy không đáp lời chỉ cúi đầu xuống nhìn chân cô rồi quay người đi vào trong quán Cà phê. Vi vừa nhấc xe xuống đường chuẩn bị ngồi lên, Huy quay lại, trên tay cầm hộp sơ cứu y tế. Cô thấy hốc mắt mình nóng lên, có lẽ cô cảm động. Lâu quá rồi mới có người quan tâm cô như thế, mắt cô hơi ươn ướt, nhưng vẫn cố kìm nén không khóc òa lên trước mặt Huy. Tự dưng, cô thấy nhớ mẹ, nhớ người đã từng quan tâm cô một thời. Huy gợi kí ức ùa về đã chôn chặt trong lòng cô.
Trái tim Vi dường như hụt đi một nhịp khi Huy cúi xuống băng vết thương cho cô, cử chỉ dịu dàng như thể sợ làm cô đau. Vi ngồi lên xe, thong dong hít gió trời và… hứng nước mưa, miệng vẫn tí tởn nhẩm vu vơ nhịp điệu nào đó.
2. Tỉnh dậy lúc sáng sớm, đôi mắt cô lờ đờ vì thiếu ngủ, vệ sinh cá nhân trong vô thức, lấy xe đạp ra khỏi nhà vẫn trong trạng thái ngái ngủ. Cô bước vào giảng đường bước chân vẫn còn ngật ngưỡng, cái Mai – con bạn thân của cô còn phải thốt lên: “Mày say à?”. Hẳn cô say, say trong cơn mộng mị. Dạo gần đây Vi mới xin đi làm thêm, công việc chưa quen, tối nào về đến nhà thấy cả người đều đau, hai bắp tay mỏi nhừ. Lên đến phòng là nằm vật ra ngay, chả muốn làm gì ngoài việc nhắm mắt, bởi cái mí mắt nặng trĩu có chịu tha cho cô đâu.
Cuộc đời như một sa mạc rộng lớn, cô chỉ là một hạt cát bé nhỏ giữa sa mạc, bị cơn gió thổi bay. Vi không có ba, mẹ lại mất sớm, để lại căn nhà với chút tiền ít ỏi. Cô sớm đã phải tự lập. Họ hàng còn đó nhưng có ai chịu chìa tay cưu mang đâu. Ông bà ngoại già yếu, cô không muốn trở thành gánh nặng của ai cả. Việc mưu sinh trong cuộc đời vốn là lao đầu vào bể khổ. Có đôi lúc cô vẫn ước được ai đó nâng niu, được ai đó quan tâm, được ai đó cưng nựng, cô thèm cảm giác có gia đình. Nhưng ông trời chưa một lần chịu thấu lời thỉnh cầu của cô.
Vi đến quán Cà phê làm việc. Quán không đông lắm. Chân cô vẫn nhức nhối khi phải di chuyển. Tiếng chuông reo báo có khách mới vào. Vi tập tễnh bước ra từ sau quầy. Đi tới bàn xem khách gọi gì. Bê khay đựng đồ uống, đi qua dãy bàn kê hơi khít, chân vấp phải chiếc ghế, tay bưng đồ rung lắc, người cô bắt đầu chới với đổ về phía trước. Khoảnh khắc bất ngờ, một cánh tay vươn ra đỡ Vi, đỡ luôn cả khay đồ uống trong tay cô. Phút bối rối qua đi, Vi định thần đứng thẳng người, lời cảm ơn mấp mẻ cửa miệng, chủ nhân của đôi tay vừa đỡ cô lên đã lên tiếng trước:
– Chân cậu chưa đỡ à?
Cô chợt thấy cảm giác quen thuộc từ giọng nói trầm ấm vừa cất lên. Vi ngước mắt. Cô nhận ra cậu ấy. Nhận ra cái nụ cười tươi rói kia, lấp ló chiếc răng khểnh đến là duyên. Đó, duyên phận đôi khi lại tới dễ dàng như vậy. Phật nói, kiếp trước có nhân, kiếp này có quả. Khi một người sinh ra, chắc chắn số phận đã được định sẵn, nhất định có một khởi đầu, nhất định có một kết thúc. Trong lá bài định mệnh cuộc đời mỗi chúng ta, ắt hẳn đã được Trời se duyên cho một ai đó. Chẳng qua do ta chưa gặp được người ấy. Họa chăng là không biết nắm chặt lấy cơ hội mà thôi.
3. Sau ngày hôm đó, cô bắt gặp Huy nhiều hơn, ở trên đường tới trường hay gần quán ăn sáng cô vẫn thường lui tới. Sáng nay xe Vi hỏng, cô đi nhờ xe Mai tới trường, cuối giờ phải lên phòng Đoàn họp, sợ Mai đợi lâu nên cô bảo Mai về trước. Giờ tan qua lâu rồi, không mảy may thấy một bóng dáng quen thuộc nào để xin đi nhờ cả. Mải nhòm ngó xem phía trước tìm người quen không để ý phía sa. Huy đạp xe tới gần, phanh kít lại ngay trước mũi chân Vi. Đột ngột quá làm cô đứng tim.
– Sao cậu ra muộn thế? Lên xe đi, tớ cho đi nhờ!
Huy lúc nào cũng cư xử dịu dàng và ga lăng, còn tặng thêm một suất mãn nhãn là điệu cười tươi rói. Cô muốn từ chối, nhưng đường phố vắng teo, bến xe bus vẫn còn xa lắc xa lơ, mà giờ này khéo cũng chẳng còn xe bus chạy nữa. Ngồi sau yên xe Huy, mặt cô nóng rần rật, lưng áo ướt mồ hôi. Giữa hai người là một khoảng lặng, nghe bên tai chỉ thấy tiếng gió vi vu. Nhưng chân thành mà nói, nếu đã có duyên gặp gỡ, thì sự im lặng giữa những người quen thân nhau chưa bao giờ làm ta thấy sượng sùng hay nhàm chán.
Huy đạp xe về nhà cũng tối muộn, nhà sáng đèn, mẹ cậu chắc vừa đi công tác về. Ba cậu đã lâu không còn về nhà. Ông ấy có cô bồ nhí và đứa con riêng, họ kéo nhau về tổ ấm của riêng mình để mẹ cậu lạc lõng giữa căn phòng trống trải. Bà chưa bao giờ khóc hay than vãn điều gì với cậu, chỉ biết câm nín chịu đựng, úp mặt xuống gối khóc thầm trong đêm tối. Cậu thương mẹ, hận người bố – người đã phá nát tổ ấm đẹp đẽ mà mẹ cậu rày công gây dựng. Lên phòng cất đồ, ăn vội bát cơm rồi xếp tất cả vào bồn rửa. Tự dưng, Huy nghĩ về Vi. Lúc cậu đưa cô ấy về, ngôi nhà cửa gỗ sơn trắng ấy tối om, Vi bảo cô sống một mình. Cô gái này thật kì lạ, làm Huy thấy tò mò.
Cậu ra ban công ngồi, gió đêm thổi nhè nhẹ vờn khẽ khàng từng tri giác. Hương hoa quỳnh trong đêm lan tỏa khắp vườn, tràn trề cả không gian, thấm vào hồn người. Cảm giác êm ái, trong lành đến khó tả. Hoa quỳnh quyến rũ, bí ẩn, đậm chất đê mê, chỉ nở khi về đêm. Cậu thấy rõ một rào cản đang chắn không cho cậu tiến gần Vi hơn. Vẻ ngoài mạnh mẽ của cô ấy không thể khỏa lấp được tâm hồn nhạy cảm, đầy sợ hãi kia. Trong đầu cậu nảy ra một vài ý nghĩ có vẻ điên rồ. Nhưng dù sao cũng phải thử thì mới biết nó có thật sự điên rồ hay không.
4. Sáng sớm, Vi vừa ngủ dậy liền lôi chiếc khăn len đang đan dở màu nâu sữa, đan vội tay hơn để làm quà sinh nhật cho Huy. Cô không muốn nợ ai điều gì cả. Quy tắc trong cuộc đời này vốn là vậy, chả ai cho không ai cái gì. Huy tốt với cô, nhưng trong cô vẫn phấp phỏng một nỗi sợ chưa vượt qua được từ sâu thẳm quá khứ. Ngay mối tình đầu của cô, anh cũng hứa yêu cô, thề non hẹn biển, yêu nhau đến vậy, mà sao vẫn nỡ rời xa. Bao năm qua cô chưa dám đặt lòng tin vào bất cứ tình yêu nào nữa. Tình yêu đau đớn nhường vậy, cứa hằn lên cô muôn vàn vết thương. Dù ở Huy, cô thấy ấm áp hơn đôi chút. Lòng tin của cô vẫn chưa hoàn toàn bị chinh phục bởi chút ấm áp mỏng manh giữa người dưng đôi ba lần đụng chạm ấy.
Quán Cà phê Huy mời sinh nhật được cậu bao trọn. Vẫn chưa đông người đến. Trời sắp vào đông, chiếc khăn len màu nâu sữa cô đan nom hợp với dáng cao và nước da trắng của Huy. Nhìn quanh quẩn, Vi không nhìn thấy chút bóng dáng thân quen, cũng phải, bạn của Huy đâu phải bạn của cô. Lát sau quán đông dần, sau màn thổi nến và ước. Mọi người hò hét đòi xin tí văn nghệ từ phía gia chủ. Huy ôm một cây đàn ghita, kêu biết đánh nhưng hát không hay, sợ làm hỏng không khí nên nhờ Vi hợp tấu.
Thanh âm của Vi trong trẻo hợp tấu cùng tiếng ghita khiến giai điệu Only Hope da diết, mọi tiếng nói xung quanh im bặt, khung gian như chìm vào tiếng gọi tình yêu.
There’s a song that’s inside of my soul
It’s the one that I’ve tried to write over and over again
I’m awake in the infinite cold
But You sing to me over and over and over again
So I lay my head back down
And I lift my handsand pray
To be only yours
I pray to be only yours
I know now you’re my only hope*
…
Giai điệu dừng hẳn, không khí bao quanh trầm lắng, mọi người trong khán phòng dường như vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng say đắm, ngọt ngào. Huy bỏ đàn xuống vỗ tay, tiếng vỗ tay theo đó vang lên to dần, vang dội khắp khán phòng. Đôi mắt Huy nhìn Vi chăm chú làm cô thấy nóng ran, bối rối vấp vào ghế mấy lần mới bỏ chạy vào phòng vệ sinh gột nước lên mặt cho giảm nhiệt.
Bóng Vi nhỏ dần khuất sau cánh cửa. Tâm trạng Huy xáo động, mớ cảm xúc trở nên hỗn độn. Cậu không hiểu rõ được lòng mình. Ban đầu gặp gỡ Vi chỉ là một sự tò mò nhưng sự tò mò trong cậu đang lớn dần. Cậu muốn biết về Vi nhiều hơn, muốn hiểu về Vi nhiều hơn và cũng muốn quan tâm cô ấy nhiều hơn nữa. Căn phòng ngột ngạt mùi bia rượu, Huy chạy ra ngoài tìm Vi, không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Tin nhắn điện thoại vang lên, Vi nhắn tin nói cô về trước, hẹn găp lại sau. Trái tim cậu lắng xuống, lặng dần vì thứ cảm xúc không tên kia.
5. Từ sau buổi sinh nhật Huy tính tới hôm nay đã 5 ngày, Vi không còn thấy tin nhắn hay bất cứ hồi âm nào của cậu nữa. Như thể bong bóng xà phòng chợt vỡ tan, biến mất ngay trong khoảnh khắc, không còn thấy chút gì sót lại. Vi vẫn đi học, đi làm thêm. Có điều, trong lòng cô thấy chút gì đó hụt hẫng, mất một thứ gì đó giống thói quen hàng ngày. Giá cô biết được mình bị mất đi thứ gì để mau chóng đi tìm lại, cho lòng thôi bồi hồi và nhung nhớ. Cơn giông bất ngờ kéo đến. Trời đen kịt, con quái vật viễn xứ từ đâu đến nuốt trọn chút ít ánh sáng cuối cùng của ngày tàn. Những giọt mưa đầu tiên rơi trước hiên nhà còn lõm bõm, dần nặng hạt, kêu lộp bộp, tiếng chân người hay tiếng xe cộ bì bõm phía con đường lầy lội.
Có tiếng chuông cửa vang lên. Quái, ai lại đến nhà cô giữa lúc bão. Vi lấy ô, bật đèn ngoài sân, rồi chạy ra mở cửa. Cánh cổng vừa hé, Vi chưa kịp nhìn mặt vị khách, bóng đen lao chồm tới ôm cô. Hoảng sợ, Vi hét lên đấm bồm bộp vào lưng bóng đen ấy. Cánh tay kịp dừng lại khi nghe tiếng nói quen thuộc ngay trên đầu. Là Huy – con người đến khuấy động trái tim cô rồi lặng lẽ bỏ đi mất dạng giờ đã trở lại.
Người cậu rung lên từng đợt, tiếng nấc nghẹn kìm nén trong lồng ngực không phát ra thành tiếng. Vi không lên tiếng, không chống cự hay đẩy cậu ấy ra. Hai bóng đen cứ lặng lẽ hòa làm một dưới cơn giông. Huy thở ra nhè nhẹ, giọng khàn khàn:
– Mẹ Huy mất rồi, Vi ơi!… Huy sắp phải đi Singapore, rời xa khỏi đây thôi. Nơi đây làm Huy đau đớn quá! Ngay cả ông ấy… cũng không còn cần Huy nữa…
Lần đầu tiên có người con trai ôm cô chặt đến thế, lần đầu tiên có người con trai làm cô buồn đến vậy. Cậu ấy không nói rõ “ông” là ông nào, nhưng cô đoán người ấy là bố Huy. Cánh tay cô xoa nhè nhẹ lưng Huy.
Giữa hai người chỉ còn là một khoảng lặng không lời. Chỉ có họ mới biết, họ thấu hiểu tâm hồn nhau đến đâu. Cuộc đời của mỗi người thiếu niên có ngọt ngào, đôi khi lại sóng gió cay đắng khiến họ vấp ngã đầy đau đớn. Nỗi đau đớn ấy hóa ra lại do chính những người thân thiết ruột thịt tạo nên. Khoét sâu vào da thịt của mỗi người thiếu niên một vết thương suốt cuộc đời cũng không thể lành.
6. Sau cơn mưa trời lại sáng, trời còn hửng thêm chút nắng. Vi tỉnh dậy quờ tay tìm điện thoại xem giờ, bàn tay vô tình chạm phải mảnh giấy. Cô ngồi hẳn dậy, xoa con mắt cho đỡ nhèm. “Cảm ơn Vi! 8 giờ Huy bay rồi. Hẹn gặp lại Vi vào một ngày đẹp trời! – Huy”. Cậu ấy không đánh thức cô dậy, ra đi trong sự im lặng, chỉ để lại mảnh giấy với vài câu chữ ít ỏi. Đồng hồ đã điểm 7 giờ 30 phút. Giờ này đi tới sân bay chắc không còn kịp nữa rồi. Vi chắc mẩm vậy, vô thức vẫn ngồi dậy thay quần áo tươm tất và làm vệ sinh cá nhân. Khóa cửa nhà rồi ra đầu phố bắt taxi, cô không cầu được gặp, chỉ mong thấy bóng hình chiếc máy bay chở người ấy.
Sân bay đông nghịt, điều hòa tỏa hơi lạnh khiến tay cô rịn mồ hôi. Lòng cô vẫn thấp thỏm mong được gặp mặt cậu. Qua ô kính, chiếc máy bay đi Singapore đang cất cánh trên đường băng, phóng vút lên bầu trời, từ từ lẩn vào sâu tầng mây, không còn thấy hình thấy khối. Đôi chân cô không nghe lời, đứng đó mong chờ một hình bóng. Vi quay người cất bước đi ra phía cửa, bất ngờ va vào một người, cô vội xin lỗi, ánh mắt ngước lên nhìn khiến cô bàng hoàng. Cô không tin vào điều ngay trước mắt mình nữa. Mọi âm thanh vụt tắt, mọi hình bóng xung quanh mờ nhòe duy còn người ấy trước mắt cô. Cậu ấy vẫn cười, cái nụ cười tự dưng Vi thấy ghét quá.
– Huy nghe nói, khi đã yêu thật lòng, những người đang yêu thần kinh sẽ hơi điên và có xu hướng làm liều. Giờ Huy thấy nó đúng quá!
– Huy yêu ai? – Chất giọng khàn đục vang lên, đến cô còn không tin nổi đấy là giọng của chính mình.
– Tớ yêu một cô gái có mái tóc xoăn tự nhiên, khuôn mặt trái xoan, có hai cái núm đồng tiền trông đến duyên là duyên. Và cô ấy tên họ đầy đủ là Trịnh Hoài Vi! Cậu giúp tớ tìm cô ấy được không?
Hốc mắt cô thấy nóng rực, hai dòng nước mắt nóng hổi cứ ào ra. Huy tiến đến siết cô thật chặt như sợ cô sẽ chạy mất, biến xa khỏi tầm mắt cậu. Lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được sự hạnh phúc của một người có gia đình, có người thân, có người yêu thương, có người ghé tai thủ thỉ như vậy.
– Tại sao Huy không đi, ở đây làm Huy khổ mà?
– Huy không biết nữa, tiếng nói của Vi giữ Huy lại đấy! Huy muốn được làm người thân của Vi, chăm sóc Vi, mang hạnh phúc đến cho Vi, có được không?
Vi không đáp lời chỉ gật đầu. Bâng quơ vẫn bật ra câu hỏi:
– Tại sao?
– Không có tại sao gì cả. Chỉ đơn giản là Huy thích Vi, yêu Vi thôi. Mà yêu thì đâu cần lí do và bao giờ có lí do đâu. Yêu là yêu!
Tiếng loa giục hành khách qua cửa soát vé lên máy bay bắt đầu hành trình ở một miền đất mới xa lạ. Hai người họ vẫn bình thản hòa nhịp con tim, tìm lại được nhau giữa biển người. Hai trái tim đang nở hoa, rễ quấn quít vào nhau vươn cao dần tới tận trời xanh.
* Tạm dịch:
Có một khúc ca trong sâu thẳm tâm hồn em
Đó là bài hát em đã cố viết đi viết lại nhiều lần
Em tỉnh giấc trong đêm lạnh giá vô tận
Nhưng anh đã ở bên hát mãi cho em nghe
Thế nên em chỉ biết cúi đầu
Chắp tay lại và nguyện cầu
Để mãi là của anh
Em nguyện được mãi là của anh
Em biết anh chính là niềm hi vọng duy nhất của đời em
…